nha ban quan tan binh | mua nha quan tan binh

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

AI LÀ NGƯỜI CỨU SỐNG CÁC ĐẢNG CỘNG SẢN CÒN SÓT LẠI TRÊN THẾ GIỚI?

Bài này sao y lại lại trên một blog cá nhân đã sao y đúng và đầy đủ bài viết chiều qua của tôi. Cho tôi xin lỗi những bạn đã bàn luận, nhưng đã mất.

Ý tưởng đẻ ra từ thực tiễn cuộc sống sinh động, và nó được áp dụng vào thực tế đó là cách kiểm nghiệm lại tư tưởng một cách khách quan nhất. Đó cũng là phương pháp luận cho mọi khoa học từ tự nhiên đến xã hội.

Đối với khoa học tự nhiên ý tưởng đẻ ra phát minh khoa học. Hầu hết những phát minh khoa học tự nhiên được ứng dụng vào thực tế là có lợi hoặc có hại do mục đích sử dụng nó của con người. Ví dụ, Alfred Nobel phát minh ra thuốc nổ là để phục vụ cho việc ông khai thác đá, hầm mỏ và mở đường. Nhưng sau đó, con người lại dùng nó vào mục đích chế tạo vũ khí để giết hại nhau.

Còn với khoa học xã hội, ý tưởng đẻ ra phát kiến về mặt tư tưởng. Nó có thể có những phát kiến xã hội học mang lại sự tốt đẹp cho loài người như, quy luật mâu thuẫn và thống nhất các mặt đối lập trong triết học. Nhưng cũng có thế có phát kiến kéo lùi nhân loại, như những phát kiến của Mao Trạch Đông.

Tình hình thế giới hiện nay chỉ còn lại 4 nước – Trung Hoa, Việt Nam, Cuba và Triều Tiên – theo con đường của đảng cộng sản cầm quyền trong hàng trăm quốc gia trên toàn thế giới, làm tôi ngẫm nghĩ mãi, tại sao? Và do ai dẫn dắt để 4 nước này vẫn còn theo? Dù có nước muốn thoát ra, nhưng vẫn không thể thoát ra cái vòng kim cô đã tự họ tạo ra và cùm vào đầu mình?

Nghĩ mãi rồi cũng ra chủ nhân ông của cái tư tưởng này mà nó đã giúp 4 nước này vẫn trụ vững sau biến cố anh cả đỏ, cái nôi sinh ra hình thái chính trị và kinh tế do đảng cộng sản cầm quyền đã sụp đổ – Liên Xô. Người ấy chính là cụ Mao Trạch Đông.

Các tài liệu về Mao Trạch Đông viết về ông, cặn kẽ nhất chỉ có cuốn: Mao, câu chuyện chưa biết, trong đó ghi nhận ông học xong chương trình sư phạm và làm thầy giáo cho sư phụ của ông là Trần Độc Tú – người khai sinh ra đảng cộng sản Trung Hoa vào năm 1920 – đã đào tạo ông ở trường sư phạm. Sau đó, từ ông sư phụ này, Mao tạo dựng uy tín và lật đổ luôn thầy mình, tạo dựng sự nghiệp đời đời.

Dù chỉ là một thầy giáo, nhưng Mao là một nhà tư tưởng lớn mọi thời đại. Trong tác phẩm: Mao Trạch Đông, cuộc đời chính trị và tình dục do bác sỹ riêng của Mao là Lý Chí Thỏa viết lại. Trong đó, ông mô tả Mao chỉ có 3 công việc là duyệt biên bản của hội nghị, quan hệ tình dục với gái trẻ, và đọc sách để nghĩ ra mưu chước trị dân và cả các quan trong triều – kể cả người vợ từng đi theo Vạn Lý Trường Chinh đến ngày thắng cuộc ông cũng nhốt trong một lãnh cung cho đến này qua đời, bà Hạ Tử Trân. Cái ngược đời của Mao so với thiên hạ là ông ngủ ngày và làm việc ban đêm. Vì thói quen và vì chỉ như thế ông mới đưa ra những quyết định sớm cho ngày hôm sau, cứ thế mà các quan quân trong triều của ông thực hiện.

Trong số các tư tưởng vĩ đại của Mao, ngoài hai cái phàm là của Mao mà tôi đã viết trong bài ngây thơ và không tưởng. Nó giúp các thành viên trong đảng cộng sản luôn biết đoàn kết gắn bó, keo sơn, như lời cụ Hồ đã nói: “Hãy giữ gìn đoàn kết của đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”. Mao còn có một tư tưởng vượt thời đại là: “Súng đẻ ra chính quyền. Phải giữ lấy súng”. Quả là đại tài.

Hãy thử nghĩ mà xem, hai cái phàm là của Mao nó làm cho tất cả các đảng viên cộng sản quanh Mao được ăn trên ngồi trốc, trong khi kinh tế của Trung Hoa sụp đổ sau Đại Nhảy Vọt do Mao đề ra và thực thi. Lòng dân mất sạch, ngay cả đồng chí của Mao cũng mưu đồ lật đổ Mao. Nhưng cuối cùng, chỉ có việc giữ lấy súng – chủ tịch quân ủy trung ương – Mao đã lật ngược thế cờ, thanh trừng từng đồng chí của ông đến chết. Và ông ngồi trên ngai vàng đến lúc đã tắt thở, nhưng việc điều hành đất nước Trung Hoa cả hơn 600 triệu dân và mấy chục triệu đảng viên lúc ấy, vẫn còn từ miệng cô y tá riêng của ông – tài liệu này cho rằng cô là người vợ hờ thứ năm của ông – mà không ai dám bén mảng đến giường ông để xem ông đã chết hay chưa. Quả là đại tài.

Với tư tưởng Súng đẻ ra chính quyền của Mao, Đặng đã làm nên một Thiên An Môn đẫm máu vào ngày 04/6/1989

Lời tiếng Anh của bản nhạc:
BLOOD IS ON THE SQUARE
words and music by Phillip Morgan

A song was heard in China
in the city of Beijing.
In the spring of 1989
you could hear the people sing.
And it was the song of freedom
that was ringing in the square,
the world could feel the passion of
the people gathered there.
Oh children, blood is on the square.

For many nights and many days,
waiting in the square.
"To build a better nation"
was the song that echoed there.
"For we are China's children,
we love our native land,
for brotherhood and freedom
we are joining hand in hand."
Oh children, blood is on the square.

Then came the People's army
with trucks and tanks and guns.
The government was frightened
of their daughters and their sons.
But in the square was courage and
a vision true and fair,
the Army of the People would not harm
the young ones there.
Oh children, blood is on the square.

On June the 3rd in China,
in the spring of '89,
an order came from high above
and passed on down the line.
The soldiers opened fire,
young people bled and died,
the blood of thousands on the square
that lies can never hide.
Oh children, blood is on the square.

For four more days of fury
the people faced the guns.
How many thousands slaughtered
when their grisly work was done?
they quickly burned the bodies
to hide their coward's shame,
but blood is thick upon their hands and
darkness on their names.
Oh children, blood is on the square.

There are tears that flow in China
for her children that are gone.
There is fear and there is hiding,
for the killing still goes on.
And the iron hand of terror can
buy silence for today,
but the blood that lies upon the square
cannot be washed away.
Oh children, blood is on the square

Lời Việt được dịch ra:
MÁU ĐỔ TRÊN QUA3NG TRƯỜNG
Nhạc và lời của Phillip Morgan

Một bài ca được nghe từ Trung Quốc 
Tại thành phố có tên gọi Bắc Kinh 
Vào mùa xuân năm một chín tám chín 
Đã ngân vang tiếng hát của dân tình

Và đó là bài ca về Dân Chủ 
Được cất lên ở giữa một quảng trường 
Cả thế giới cũng có thể hiểu được 
Những con người biết khao khát, yêu thương 

Từ nhiều ngày, và nhiều đêm liên tiếp 
Họ đến nơi này, với một ước mơ 
"Hãy xây dựng một quốc gia tốt đẹp!" 
Là tiếng hô vang, năm tháng đợi chờ.

"Chúng ta là những người con Trung Quốc 
yêu giống nòi và yêu chính quê hương 
vì đồng bào và vì nền Dân Chủ 
Ta đến đây, ôm ấp một tình thương" 

Rồi Quân Đội Nhân Dân đã kéo đến 
Với khí tài, súng đạn và xe tăng 
Khi chính quyền bỗng trở nên e ngại 
Trước những đứa con không chút thù hằn

Nhưng quảng trường là hình ảnh can đảm 
cảnh bao dung của sự thật, công bằng 
Nên quân đội đã chưa thể hãm hại 
Trước những người thế hệ trẻ tài năng 

Vào tháng sáu, ngày ba ở Trung Quốc 
đã trở thành ngày biến cố trong năm 
Khi mệnh lệnh từ trên cao ban xuống 
để thi hành: ngày lịch sử tối tăm

Những tên lính đã lạnh lùng nổ súng 
Thân xác người gục ngã và phơi thây 
Máu và xương của hàng nghìn người trẻ 
Làm chứng cho dối trá được phơi bày 

Thêm bốn ngày tang thương và ác liệt 
Khi con người đối diện súng xung quanh 
Bao nhiêu nghìn ở đó đã bị giết 
khi công việc của chúng được hoàn thành?

Chúng vội vã đốt đi các thi thể 
Cố xóa che sự man rợ đê hèn 
Nhưng máu đã loang đầy trên tay chúng 
Và in hằn vào ngay cả tuổi tên 

Dòng nước mắt lặng thầm còn tuôn chảy 
Thương những người đã nằm xuống nơi đây 
Sự sợ hãi và bưng bít ngự trị 
để kẻ sát nhân tiếp tục đọa đầy

Dù bàn tay sắt đã làm khiếp sợ 
che giấu đi tội ác đến ngày nay 
Nhưng sự thật vẫn không thể tẩy xóa 
Bởi máu đã từng nhuộm đỏ nơi đây 
[Ôi các con, máu đổ trên quảng trường] 
[Ôi các con, máu đổ trên quảng trường]

Sau khi Mao chết 10 năm, hai tư tưởng lớn này là, hai cái phàm là và súng đẻ ra chính quyền đã được các đảng cộng sản anh em còn sót lại bám víu vào để tồn tại, và giữ vững chính quyền, dù các chính quyền ấy đều làm mất lòng dân, và có nguy cơ dẫn đến bạo loạn.



Không nghi ngờ gì nữa, chính Mao Trạch Đông – chứ không ai khác – là người đẻ ra những phát kiến xã hội học để cai trị dân ở những nước chậm tiến. Ông đã ra đi 37 năm qua, nhưng tư tưởng của ông vẫn còn các đảng cộng sản anh em sử dụng cho đến hôm nay.

Asia Clinic, 16h58' ngày thứ Ba, 28/5/2013

6 nhận xét:


  1. hehe. đám bần nông lại đả kích cá nhân bs HH để tự thủ dâm đấy có phỏng ?
    Trước đây tôi từng chứng kiến nhiều đám bần nông ném đá bs HH, nhưng hầu hết đều không đủ trình.
    Tôi thấy tất cả những gì cần trả lời cho Thanhtung Do và cả SONG HAN đều có trong bài viết mà họ thắc mắc. Có chăng là họ không có khả nănig đọc hiểu, hoặc cố tình không hiểu vì mục đích khác ?
    Người quân tử phê bình thời cuộc, kẻ tiểu nhân thì đi đả kích cá nhân. Tôi nghĩ Thanhtung Do à, các bạn không đủ tư cách, nên im mồm mà hóng thì tôt cho các bạn hơn.
    Trả lời
  2. Nick không quan niệm anh ta tàn tật, xin chia buồn với những kẻ bị khuyết tật trí não.
    Trả lời
  3. Có lẽ Mao Trạch không đến nỗi tham lam và trơ trẽn đến mức nhận hết phần thưởng và công trạng cho việc cứu sống các Đảng Cộng sản còn sót lại trên thế giới đâu Bác Hồ Hải ạ. Có câu, một cơn mưa không làm nên nổi mùa Xuân, một con cá không làm nên biển cả. Xét theo những gì Mao để lại cho nhân dân những nước chậm phát triển về sự nhân Văn trên thế giới này thì, một mình Mao không thể tạo ra một tập hợp những nước có Đảng Cai trị là Đảng Cộng sản, cũng như một con Châu chấu không làm nên nổi một vụ mất mùa diện rộng, một ngôi sao chổi không làm nên sự hỗn loạn niềm tin về Hoà Bình của nhân dân Tây Tạng. Mao là ánh sáng đen dẫn đường cho cả một lỗ đen trong Vũ trụ. Là tiếng súng bắn chết một ngư dân để nước bạn phải đem quân đánh trả và để cho những khẩu đại Bác từ bờ biển Trung Quốc đánh trả tiếp để Vinh danh chuộc chiến bảo vệ Hoà Bình đất nước Trung Hoa.

    Mao còn có công rất lớn khi tạo cho dân Châu Á một Bộ mặt của những dân tộc chuyên đi tị nạn. Dân phương Tây muốn đến Châu Á làm ăn, họ phải hỏi lãnh đạo phương Tây và lãnh đạo phương Tây chuyển lời đến các đàn em hậu Huệ của Mao là ông Bình Cận và các lãnh đạo Cộng sản còn lại trên thế giới là:" tình hình nhân quyền ở nước bạn khiến chúng tôi rất lo ngại và chưa thể thật sự sẵn sàng cho chuyện hợp tác kinh tế." Cái kiểu quan ngại này của người phương Tây về nhân quyền ở các nước Cộng sản, giống kiểu, một bậc cha mẹ đi hỏi vợ gả chồng cho con cái, nhưng đi đến đâu cũng bị người đời chỉ trỏ:"tình hình Văn hoá nhân phẩm ở nhà Ông/Bà như nào, chúng tôi rất quan ngại về vấn đề Văn hoá nhân phẩm của nhà bà cho nên hiện giờ chưa sẵn sàng để giao lưu với nhà ông bà trong những mỗi quan hệ thân thiết được."

    Mao không chỉ cứu sự tồn tại của các Đảng Cộng sản trên thế giới, mà còn hỗ trợ cho sự khinh Bỉ của người dân còn lại trên thế giới về Văn hoá ứng xử giữa người với người ở các nước Cộng sản. Họ khinh Bỉ Văn hoá, họ mới luôn nhắc xéo vấn đề nhân quyền. Người dân trong nước đối xử với nhau còn như kẻ thù, thì làm sao dân ở nước Cộng sản có thể làm bạn chân thành với thế giới?

    Mao thành công trong việc phát triển sự nghi kỵ của các nước phương Tây đối với phần lớn dân Châu Á tại những nước theo chế độ độc Đảng toàn trị.

    Mao cũng thành công trong việc kêu gọi tư bản Châu Âu đến các nước Cộng sản đổ rác. Rác cử tư bản không chỉ có cứt. Cứt đã tốt, tốt cho trồng lúa trồng Hoa màu, cứt đã thơm trong thơ của Tố Hữu, trong Thơ về làng Cổ Nhuế Hà Nội. Rác tư bản là chất thải công nghiệp, phá hoại từng tế bào của con người, gây bệnh tật và chết chóc dần dần. Những ai bị bệnh ung thư sống gần các nhà máy Trung Quốc hãy cám ơn Mao, bởi ông là nhà cố khoa học đã phát Minh ra Triết lý mời gọi tư bản đến đổ rác ở nơi nào nhà nước làm ngơ, lãnh đạo tham nhũng, chính quyền bóc lột, quan tham, dân đói, dân nghèo và dân ngu.

    Còn nhiều thành tựu của Mao Trạch Đông nữa. Hôm nay JC rất vui khi Bác sỹ Hồ Hải đã thôi không kể tội Marx do phát Minh ra Đảng Cộng sản tại Đức. Nước Đức hiện tại đang chuẩn bị có Đảng xã hội dân chủ lên lãnh đạo chính quyền với chính sách tăng thuế khiến giới nhà giàu ở đây sắp phải đóng vali trốn sang Mỹ ở. Bác Hải đã tìm đúng người để Vinh danh cho thành tựu kéo lùi nhân loại về thời ăn hang ở lỗ tàn sát nhau vì miếng ăn và chỗ ở.

    Lãnh đạo đàn em của Mao đang giãy đành đạch ở Đức đòi hợp đồng làm Đồng Minh. Quân đội cấp dưới của Mao thì đang đu nhau trên cái Tàu sân bay để uy hiếp cựu phát xít. Người Trung Quốc đang theo Mao đòi quyền lực, đòi cái ăn và chỗ ở đây. Một ngày cuối tháng 5 năm 2013 đầy ảm đạm.
    Trả lời
  4. Bác sỹ Hồ Hải tầm ra những tư liệu cực kỳ giá trị.Đệ tử xin bái phục.
    Trả lời
  5. Vì Đoảng có cây súng cầm trên tay, luôn hướng về người bị cai trị thì bố thằng lào dám chống đối. Nên đối với dân thì Đỏang vừa cai trị, vừa buột dân phải thực hiện đúng nghĩa vụ của mình. Còn đối với nội bộ trong Đoảng, để giử sự đoàn kết thì các Đoảng dizen đều có nghĩa vụ, quyền lợi được gắn liền và đi đôi với nhau, nhằm mục đích để mọi chính sách đưa ra, dù có sai đến đâu, thì các Đoảng dizen là người đầu tiên, buột phải thực thi và tuân thủ 1 cách triệt để.
    Trả lời
  6. Hôm nay anh Nguyễn Xuân Nghĩa có bài viết Kinh Tế Trung Quốc Sắp Co Thắt? rất đáng đọc. Chỉ số PMI là gì thì các bạn đọc ở phần ghi chú của bài dịch này của tớ nhen:TRUNG HOA HẠ CÁNH - NHẸ NHÀNG MÀ KHÔNG NẶNG NỀ.

    Cảm ơn JC đã có những bàn luận chất lượng. :D

    Ngày mới tốt đẹp với mọi người.
    Trả lời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét