nha ban quan tan binh | mua nha quan tan binh

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

NỖI BUỒN THẾ HỆ

Bài đọc liên quan:

Trong 4 năm qua, tôi luôn viết trên blog này nhiều vấn đề nóng của mọi lĩnh vực. Từ y tế, giáo dục, văn hóa, kinh tế đến chính trị, v.v... Có nhiều người cho rằng, tôi có kiến thức rộng khủng khiếp. Cũng có nhiều người cho rằng một mình tôi không đủ kiến thức để làm được điều này. Cũng có nhiều người cho rằng, tôi làm việc nhiều như thế, thì còn thời gian đâu mà viết. Nói chung, họ không hiểu tại sao tôi làm được điều này? Đó là một câu hỏi mà, ngoài tôi ra, ít ai có thể trả lời được, nếu không theo dỏi và suy nghĩ những gì tôi viết.

Hôm nay tình cờ đọc được vài dòng tâm sự đầu của một bài viết - tôi không đọc hết vì bài dài quá - do một bạn trẻ có chính kiến đáng trân trọng. Tôi mới giật mình, là tại sao các bạn trẻ không biết tự trang bị kiến thức triết học cơ bản ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông và đại học, mà phải chờ đến khi đi làm, chạm vào bức tường sắt, ngã ngựa, rồi mới quay lại chuẩn bị ngoại ngữ để trang bị kiến thức triết học khi tuổi đời không còn để làm công việc này nữa?

Có thể các bạn trẻ sẽ bảo, không có nhà trường nào trong nước Việt thời đại Hồ Chí Minh có dạy triết học đúng nghĩa, mà toàn dạy chính trị học để nhồi sọ. Thế là các bạn đã cho thấy mình quá thụ động trong cách học. Sự học là con thuyền đi ngược nước, không tiến ắt phải lùi. Kiến thức là những gì còn lại sau khi đã quên, để chừa chỗ cho kiến thức khác vào trí nhớ của ta. Muốn có nhiều kiến thức buộc ta phải có nền tàng triết học vững, để đưa ra phương pháp học, và bảo tồn kiến thức, mà không bị điên - người ta gọi tẩu hỏa nhập ma, vì điên chữ.

Ngay từ ngày đầu viết blog này, tôi đã bắt đầu bằng loạt bài triết học. Sau đó, có những dịp khác, tôi hâm lại triết học trong mọi bài viết. Và triết học thật đơn giản, chứ không rắc rối, rườm rà và điên chữ để làm mù nghĩa, như các nhà nghiên cứu và lý luận triết học ở nước ta đã đưa nó đến cộng đồng trong gần 100 năm qua, sau khi một thế hệ được Pháp đào tạo bài bản về lĩnh vực này. Cũng như, tài liệu bằng tiếng Việt về triết học ở Việt Nam không hề thiếu, nếu không nói là cả một đời người chưa chắc đã đọc hết những sách về triết học bằng tiếng Việt đã được xuất bản từ một thế kỷ qua. Nên không cần phải biết ngoại ngữ, mà ngoại ngữ tiếng Đức, để đọc triết học bản gốc.

Học thêm một ngôn ngữ là để hiểu biết thêm một nền văn hóa mới. Tôi chưa nghe ai bảo rằng, học thêm một ngôn ngữ để đọc sách triết học bao giờ.

Cũng ngay từ những ngày đầu khi tạo nên blog này, tôi đã đưa ra tôn chỉ là, chia sẻ kiến thức đến cộng đồng. Muốn chia sẻ nó, đòi hỏi phải hội đủ 2 điều kiện cần và đủ. Cần là có đủ kiến thức thì mới chia sẻ. Đủ là phải đủ sự sáng suốt để có thể đưa ra bất kỳ vấn đề gì ra với cộng đồng, mà dưới một nền thông tin độc quyền như ở Việt Nam là không nhạy cảm. Điều này khó, nếu không có kiến thức triết học, nhưng lại rất đơn giản khi được trang bị triết học cơ bản vững vàng. Nói ra điều này có thể mọi người cho tôi là kiêu ngạo, hãy chờ đấy, bắt được Trương Duy Nhất, thì tôi cũng là tù nhân dự bị trong tương lai. Nhưng tôi tự tin để khẳng định rằng, nhà tù không là nơi mà tôi đã, đang, và sẽ phải vướng vào.Tại sao thế? Vì,

Tôi có kiến thức rộng, chưa dám nói sâu, là nhờ triết học.

Tôi viết vấn đề nào dù khó khăn đến mấy cũng ngắn gọn, nhưng đủ ý, là nhờ triết học.

Tôi viết những vấn đề nhạy cảm, mà ngay cả người nhà tôi cũng lo sợ cho tôi, nhưng tôi lại bình an cho đến nay, là nhờ triết học.

Và tôi học được y khoa, làm việc nhiều, nhưng vẫn có thời gian để viết một khối lượng lớn bài viết, và viết rất nhanh khi có ý tưởng, viết xong chả nhớ mình viết gì, cũng là nhờ triết học.

Giống như Độc cô cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung, khi học đến không còn nhớ là học gì nữa thì lúc ấy tung những đường tuyệt kiếm ra một cách nhuần nhuyễn nhất, không ai địch lại. Trong triết học gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu. Tức là, viết rất nhạy cảm, nhưng không có gì nhạy cảm, thậm chí còn thấy rất cần thiết.

Đơn giản, vì tất cả những gì tôi viết là từ tư duy triết học. Và triết học giúp ta xây dựng một phương pháp luận khi nhìn sự vật hiện tượng khách quan và khoa học, mà không cảm tính.

Asia Clinic, 9h44' ngày thứ Bảy, 01/6/2013

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

AI LÀ NGƯỜI CỨU SỐNG CÁC ĐẢNG CỘNG SẢN CÒN SÓT LẠI TRÊN THẾ GIỚI?

Bài này sao y lại lại trên một blog cá nhân đã sao y đúng và đầy đủ bài viết chiều qua của tôi. Cho tôi xin lỗi những bạn đã bàn luận, nhưng đã mất.

Ý tưởng đẻ ra từ thực tiễn cuộc sống sinh động, và nó được áp dụng vào thực tế đó là cách kiểm nghiệm lại tư tưởng một cách khách quan nhất. Đó cũng là phương pháp luận cho mọi khoa học từ tự nhiên đến xã hội.

Đối với khoa học tự nhiên ý tưởng đẻ ra phát minh khoa học. Hầu hết những phát minh khoa học tự nhiên được ứng dụng vào thực tế là có lợi hoặc có hại do mục đích sử dụng nó của con người. Ví dụ, Alfred Nobel phát minh ra thuốc nổ là để phục vụ cho việc ông khai thác đá, hầm mỏ và mở đường. Nhưng sau đó, con người lại dùng nó vào mục đích chế tạo vũ khí để giết hại nhau.

Còn với khoa học xã hội, ý tưởng đẻ ra phát kiến về mặt tư tưởng. Nó có thể có những phát kiến xã hội học mang lại sự tốt đẹp cho loài người như, quy luật mâu thuẫn và thống nhất các mặt đối lập trong triết học. Nhưng cũng có thế có phát kiến kéo lùi nhân loại, như những phát kiến của Mao Trạch Đông.

Tình hình thế giới hiện nay chỉ còn lại 4 nước – Trung Hoa, Việt Nam, Cuba và Triều Tiên – theo con đường của đảng cộng sản cầm quyền trong hàng trăm quốc gia trên toàn thế giới, làm tôi ngẫm nghĩ mãi, tại sao? Và do ai dẫn dắt để 4 nước này vẫn còn theo? Dù có nước muốn thoát ra, nhưng vẫn không thể thoát ra cái vòng kim cô đã tự họ tạo ra và cùm vào đầu mình?

Nghĩ mãi rồi cũng ra chủ nhân ông của cái tư tưởng này mà nó đã giúp 4 nước này vẫn trụ vững sau biến cố anh cả đỏ, cái nôi sinh ra hình thái chính trị và kinh tế do đảng cộng sản cầm quyền đã sụp đổ – Liên Xô. Người ấy chính là cụ Mao Trạch Đông.

Các tài liệu về Mao Trạch Đông viết về ông, cặn kẽ nhất chỉ có cuốn: Mao, câu chuyện chưa biết, trong đó ghi nhận ông học xong chương trình sư phạm và làm thầy giáo cho sư phụ của ông là Trần Độc Tú – người khai sinh ra đảng cộng sản Trung Hoa vào năm 1920 – đã đào tạo ông ở trường sư phạm. Sau đó, từ ông sư phụ này, Mao tạo dựng uy tín và lật đổ luôn thầy mình, tạo dựng sự nghiệp đời đời.

Dù chỉ là một thầy giáo, nhưng Mao là một nhà tư tưởng lớn mọi thời đại. Trong tác phẩm: Mao Trạch Đông, cuộc đời chính trị và tình dục do bác sỹ riêng của Mao là Lý Chí Thỏa viết lại. Trong đó, ông mô tả Mao chỉ có 3 công việc là duyệt biên bản của hội nghị, quan hệ tình dục với gái trẻ, và đọc sách để nghĩ ra mưu chước trị dân và cả các quan trong triều – kể cả người vợ từng đi theo Vạn Lý Trường Chinh đến ngày thắng cuộc ông cũng nhốt trong một lãnh cung cho đến này qua đời, bà Hạ Tử Trân. Cái ngược đời của Mao so với thiên hạ là ông ngủ ngày và làm việc ban đêm. Vì thói quen và vì chỉ như thế ông mới đưa ra những quyết định sớm cho ngày hôm sau, cứ thế mà các quan quân trong triều của ông thực hiện.

Trong số các tư tưởng vĩ đại của Mao, ngoài hai cái phàm là của Mao mà tôi đã viết trong bài ngây thơ và không tưởng. Nó giúp các thành viên trong đảng cộng sản luôn biết đoàn kết gắn bó, keo sơn, như lời cụ Hồ đã nói: “Hãy giữ gìn đoàn kết của đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”. Mao còn có một tư tưởng vượt thời đại là: “Súng đẻ ra chính quyền. Phải giữ lấy súng”. Quả là đại tài.

Hãy thử nghĩ mà xem, hai cái phàm là của Mao nó làm cho tất cả các đảng viên cộng sản quanh Mao được ăn trên ngồi trốc, trong khi kinh tế của Trung Hoa sụp đổ sau Đại Nhảy Vọt do Mao đề ra và thực thi. Lòng dân mất sạch, ngay cả đồng chí của Mao cũng mưu đồ lật đổ Mao. Nhưng cuối cùng, chỉ có việc giữ lấy súng – chủ tịch quân ủy trung ương – Mao đã lật ngược thế cờ, thanh trừng từng đồng chí của ông đến chết. Và ông ngồi trên ngai vàng đến lúc đã tắt thở, nhưng việc điều hành đất nước Trung Hoa cả hơn 600 triệu dân và mấy chục triệu đảng viên lúc ấy, vẫn còn từ miệng cô y tá riêng của ông – tài liệu này cho rằng cô là người vợ hờ thứ năm của ông – mà không ai dám bén mảng đến giường ông để xem ông đã chết hay chưa. Quả là đại tài.

Với tư tưởng Súng đẻ ra chính quyền của Mao, Đặng đã làm nên một Thiên An Môn đẫm máu vào ngày 04/6/1989

Lời tiếng Anh của bản nhạc:
BLOOD IS ON THE SQUARE
words and music by Phillip Morgan

A song was heard in China
in the city of Beijing.
In the spring of 1989
you could hear the people sing.
And it was the song of freedom
that was ringing in the square,
the world could feel the passion of
the people gathered there.
Oh children, blood is on the square.

For many nights and many days,
waiting in the square.
"To build a better nation"
was the song that echoed there.
"For we are China's children,
we love our native land,
for brotherhood and freedom
we are joining hand in hand."
Oh children, blood is on the square.

Then came the People's army
with trucks and tanks and guns.
The government was frightened
of their daughters and their sons.
But in the square was courage and
a vision true and fair,
the Army of the People would not harm
the young ones there.
Oh children, blood is on the square.

On June the 3rd in China,
in the spring of '89,
an order came from high above
and passed on down the line.
The soldiers opened fire,
young people bled and died,
the blood of thousands on the square
that lies can never hide.
Oh children, blood is on the square.

For four more days of fury
the people faced the guns.
How many thousands slaughtered
when their grisly work was done?
they quickly burned the bodies
to hide their coward's shame,
but blood is thick upon their hands and
darkness on their names.
Oh children, blood is on the square.

There are tears that flow in China
for her children that are gone.
There is fear and there is hiding,
for the killing still goes on.
And the iron hand of terror can
buy silence for today,
but the blood that lies upon the square
cannot be washed away.
Oh children, blood is on the square

Lời Việt được dịch ra:
MÁU ĐỔ TRÊN QUA3NG TRƯỜNG
Nhạc và lời của Phillip Morgan

Một bài ca được nghe từ Trung Quốc 
Tại thành phố có tên gọi Bắc Kinh 
Vào mùa xuân năm một chín tám chín 
Đã ngân vang tiếng hát của dân tình

Và đó là bài ca về Dân Chủ 
Được cất lên ở giữa một quảng trường 
Cả thế giới cũng có thể hiểu được 
Những con người biết khao khát, yêu thương 

Từ nhiều ngày, và nhiều đêm liên tiếp 
Họ đến nơi này, với một ước mơ 
"Hãy xây dựng một quốc gia tốt đẹp!" 
Là tiếng hô vang, năm tháng đợi chờ.

"Chúng ta là những người con Trung Quốc 
yêu giống nòi và yêu chính quê hương 
vì đồng bào và vì nền Dân Chủ 
Ta đến đây, ôm ấp một tình thương" 

Rồi Quân Đội Nhân Dân đã kéo đến 
Với khí tài, súng đạn và xe tăng 
Khi chính quyền bỗng trở nên e ngại 
Trước những đứa con không chút thù hằn

Nhưng quảng trường là hình ảnh can đảm 
cảnh bao dung của sự thật, công bằng 
Nên quân đội đã chưa thể hãm hại 
Trước những người thế hệ trẻ tài năng 

Vào tháng sáu, ngày ba ở Trung Quốc 
đã trở thành ngày biến cố trong năm 
Khi mệnh lệnh từ trên cao ban xuống 
để thi hành: ngày lịch sử tối tăm

Những tên lính đã lạnh lùng nổ súng 
Thân xác người gục ngã và phơi thây 
Máu và xương của hàng nghìn người trẻ 
Làm chứng cho dối trá được phơi bày 

Thêm bốn ngày tang thương và ác liệt 
Khi con người đối diện súng xung quanh 
Bao nhiêu nghìn ở đó đã bị giết 
khi công việc của chúng được hoàn thành?

Chúng vội vã đốt đi các thi thể 
Cố xóa che sự man rợ đê hèn 
Nhưng máu đã loang đầy trên tay chúng 
Và in hằn vào ngay cả tuổi tên 

Dòng nước mắt lặng thầm còn tuôn chảy 
Thương những người đã nằm xuống nơi đây 
Sự sợ hãi và bưng bít ngự trị 
để kẻ sát nhân tiếp tục đọa đầy

Dù bàn tay sắt đã làm khiếp sợ 
che giấu đi tội ác đến ngày nay 
Nhưng sự thật vẫn không thể tẩy xóa 
Bởi máu đã từng nhuộm đỏ nơi đây 
[Ôi các con, máu đổ trên quảng trường] 
[Ôi các con, máu đổ trên quảng trường]

Sau khi Mao chết 10 năm, hai tư tưởng lớn này là, hai cái phàm là và súng đẻ ra chính quyền đã được các đảng cộng sản anh em còn sót lại bám víu vào để tồn tại, và giữ vững chính quyền, dù các chính quyền ấy đều làm mất lòng dân, và có nguy cơ dẫn đến bạo loạn.



Không nghi ngờ gì nữa, chính Mao Trạch Đông – chứ không ai khác – là người đẻ ra những phát kiến xã hội học để cai trị dân ở những nước chậm tiến. Ông đã ra đi 37 năm qua, nhưng tư tưởng của ông vẫn còn các đảng cộng sản anh em sử dụng cho đến hôm nay.

Asia Clinic, 16h58' ngày thứ Ba, 28/5/2013

6 nhận xét:


  1. hehe. đám bần nông lại đả kích cá nhân bs HH để tự thủ dâm đấy có phỏng ?
    Trước đây tôi từng chứng kiến nhiều đám bần nông ném đá bs HH, nhưng hầu hết đều không đủ trình.
    Tôi thấy tất cả những gì cần trả lời cho Thanhtung Do và cả SONG HAN đều có trong bài viết mà họ thắc mắc. Có chăng là họ không có khả nănig đọc hiểu, hoặc cố tình không hiểu vì mục đích khác ?
    Người quân tử phê bình thời cuộc, kẻ tiểu nhân thì đi đả kích cá nhân. Tôi nghĩ Thanhtung Do à, các bạn không đủ tư cách, nên im mồm mà hóng thì tôt cho các bạn hơn.
    Trả lời
  2. Nick không quan niệm anh ta tàn tật, xin chia buồn với những kẻ bị khuyết tật trí não.
    Trả lời
  3. Có lẽ Mao Trạch không đến nỗi tham lam và trơ trẽn đến mức nhận hết phần thưởng và công trạng cho việc cứu sống các Đảng Cộng sản còn sót lại trên thế giới đâu Bác Hồ Hải ạ. Có câu, một cơn mưa không làm nên nổi mùa Xuân, một con cá không làm nên biển cả. Xét theo những gì Mao để lại cho nhân dân những nước chậm phát triển về sự nhân Văn trên thế giới này thì, một mình Mao không thể tạo ra một tập hợp những nước có Đảng Cai trị là Đảng Cộng sản, cũng như một con Châu chấu không làm nên nổi một vụ mất mùa diện rộng, một ngôi sao chổi không làm nên sự hỗn loạn niềm tin về Hoà Bình của nhân dân Tây Tạng. Mao là ánh sáng đen dẫn đường cho cả một lỗ đen trong Vũ trụ. Là tiếng súng bắn chết một ngư dân để nước bạn phải đem quân đánh trả và để cho những khẩu đại Bác từ bờ biển Trung Quốc đánh trả tiếp để Vinh danh chuộc chiến bảo vệ Hoà Bình đất nước Trung Hoa.

    Mao còn có công rất lớn khi tạo cho dân Châu Á một Bộ mặt của những dân tộc chuyên đi tị nạn. Dân phương Tây muốn đến Châu Á làm ăn, họ phải hỏi lãnh đạo phương Tây và lãnh đạo phương Tây chuyển lời đến các đàn em hậu Huệ của Mao là ông Bình Cận và các lãnh đạo Cộng sản còn lại trên thế giới là:" tình hình nhân quyền ở nước bạn khiến chúng tôi rất lo ngại và chưa thể thật sự sẵn sàng cho chuyện hợp tác kinh tế." Cái kiểu quan ngại này của người phương Tây về nhân quyền ở các nước Cộng sản, giống kiểu, một bậc cha mẹ đi hỏi vợ gả chồng cho con cái, nhưng đi đến đâu cũng bị người đời chỉ trỏ:"tình hình Văn hoá nhân phẩm ở nhà Ông/Bà như nào, chúng tôi rất quan ngại về vấn đề Văn hoá nhân phẩm của nhà bà cho nên hiện giờ chưa sẵn sàng để giao lưu với nhà ông bà trong những mỗi quan hệ thân thiết được."

    Mao không chỉ cứu sự tồn tại của các Đảng Cộng sản trên thế giới, mà còn hỗ trợ cho sự khinh Bỉ của người dân còn lại trên thế giới về Văn hoá ứng xử giữa người với người ở các nước Cộng sản. Họ khinh Bỉ Văn hoá, họ mới luôn nhắc xéo vấn đề nhân quyền. Người dân trong nước đối xử với nhau còn như kẻ thù, thì làm sao dân ở nước Cộng sản có thể làm bạn chân thành với thế giới?

    Mao thành công trong việc phát triển sự nghi kỵ của các nước phương Tây đối với phần lớn dân Châu Á tại những nước theo chế độ độc Đảng toàn trị.

    Mao cũng thành công trong việc kêu gọi tư bản Châu Âu đến các nước Cộng sản đổ rác. Rác cử tư bản không chỉ có cứt. Cứt đã tốt, tốt cho trồng lúa trồng Hoa màu, cứt đã thơm trong thơ của Tố Hữu, trong Thơ về làng Cổ Nhuế Hà Nội. Rác tư bản là chất thải công nghiệp, phá hoại từng tế bào của con người, gây bệnh tật và chết chóc dần dần. Những ai bị bệnh ung thư sống gần các nhà máy Trung Quốc hãy cám ơn Mao, bởi ông là nhà cố khoa học đã phát Minh ra Triết lý mời gọi tư bản đến đổ rác ở nơi nào nhà nước làm ngơ, lãnh đạo tham nhũng, chính quyền bóc lột, quan tham, dân đói, dân nghèo và dân ngu.

    Còn nhiều thành tựu của Mao Trạch Đông nữa. Hôm nay JC rất vui khi Bác sỹ Hồ Hải đã thôi không kể tội Marx do phát Minh ra Đảng Cộng sản tại Đức. Nước Đức hiện tại đang chuẩn bị có Đảng xã hội dân chủ lên lãnh đạo chính quyền với chính sách tăng thuế khiến giới nhà giàu ở đây sắp phải đóng vali trốn sang Mỹ ở. Bác Hải đã tìm đúng người để Vinh danh cho thành tựu kéo lùi nhân loại về thời ăn hang ở lỗ tàn sát nhau vì miếng ăn và chỗ ở.

    Lãnh đạo đàn em của Mao đang giãy đành đạch ở Đức đòi hợp đồng làm Đồng Minh. Quân đội cấp dưới của Mao thì đang đu nhau trên cái Tàu sân bay để uy hiếp cựu phát xít. Người Trung Quốc đang theo Mao đòi quyền lực, đòi cái ăn và chỗ ở đây. Một ngày cuối tháng 5 năm 2013 đầy ảm đạm.
    Trả lời
  4. Bác sỹ Hồ Hải tầm ra những tư liệu cực kỳ giá trị.Đệ tử xin bái phục.
    Trả lời
  5. Vì Đoảng có cây súng cầm trên tay, luôn hướng về người bị cai trị thì bố thằng lào dám chống đối. Nên đối với dân thì Đỏang vừa cai trị, vừa buột dân phải thực hiện đúng nghĩa vụ của mình. Còn đối với nội bộ trong Đoảng, để giử sự đoàn kết thì các Đoảng dizen đều có nghĩa vụ, quyền lợi được gắn liền và đi đôi với nhau, nhằm mục đích để mọi chính sách đưa ra, dù có sai đến đâu, thì các Đoảng dizen là người đầu tiên, buột phải thực thi và tuân thủ 1 cách triệt để.
    Trả lời
  6. Hôm nay anh Nguyễn Xuân Nghĩa có bài viết Kinh Tế Trung Quốc Sắp Co Thắt? rất đáng đọc. Chỉ số PMI là gì thì các bạn đọc ở phần ghi chú của bài dịch này của tớ nhen:TRUNG HOA HẠ CÁNH - NHẸ NHÀNG MÀ KHÔNG NẶNG NỀ.

    Cảm ơn JC đã có những bàn luận chất lượng. :D

    Ngày mới tốt đẹp với mọi người.
    Trả lời

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

THỬ PHÂN TÍCH NGUYÊN NHÂN TRƯƠNG DUY NHẤT BỊ BẮT

Bài này phải copy trên google cache về. Nó vẫn còn đầy đủ bàn luận.
Link nguồn: Google cache

Bài đọc liên quan:

Tôi ít khi viết về những cá nhân. Vì viết khen thì cũng không xong, mà viết chê thì lại hóa ra mình chẳng ra chi, vì chuyện bếp núc của một cá nhân. Nhưng trong câu chuyện của cựu nhà báo, blogger Trương Duy Nhất bị bắt, nên phải viết để phân tích cho rõ tường tận mọi việc, để đúng tiêu chí của tôi đề ra ở blog này là, chia sẻ kiến thức đến mọi người. Nên trong bài viết này có gì mà mọi người không đồng ý thì hãy bàn luận thật rốt ráo, để tránh những việc đáng tiếc như trường hợp của Nhất.

Tiếc cho Trương Duy Nhất thì có nhiều cái để tiếc. Cái tiếc thứ nhất là tuổi đang chín muồi, sung sức và có chí khí để góp phần cho xã hội tốt nhất của một đời người, nhưng gãy gánh giữa đường.

Cái tiếc thứ hai là, cách viết của Nhất ngắn gọn mà đủ ý, nhưng lại bỏ chiến trường báo chí để viết blog. Dẫu sao, ở nước Việt ngày nay, quyền lực thứ tư vẫn còn là độc quyền của đảng cầm quyền. Ở trong chiến trường ấy, nếu có trí, có dũng, có mưu, thì bút pháp sẽ có thần để nói lên những gì dân thấp cổ bé miệng không nói được, hơn là bỏ chiến trường để ra đối đầu với một sức mạnh độc quyền.

Cái tiếc thứ ba đối với Nhất là, đã ra khỏi chiến trường báo chí, thì sao lại còn nặng lòng phe phái và chính trị, chính em để rồi có những bài viết xưng tụng chính khách đấu nhau như bài phỏng vấn trên BBC: Tại sao kỳ vọng vào ông Nguyễn Bá Thanh?

Nhưng nếu chỉ có một loạt bài Nhất cho người ta thấy anh đang đứng về ông trưởng ban nội chính trung ương đảng, thì không ai làm Nhất phải bị bắt khẩn cấp như báo Tuổi Trẻ đưa tin.

Đằng này, Nhất lại viết trên blog của mình 2 bài rất nặng ký mà theo tôi nó là giọt nước làm tràn ly để Nhất phải bị bắt theo điều 258 thuộc bộ luật hình sự quy định, đó là bàiTổng Bí Thư và Thủ Tướng nên ra đi ngày 24/4/2013, và bài Hai tân ủy viên Bộ chính trịvào ngày 04/5/2013.

Chỉ cần đọc, nhìn nhận sự vật khách quan trong 3 bài viết này cho thấy rằng, Nhất đang nằm trong một phe phái chính trị đang đấu đá nhau giữa nghị trường đóng kín ở Việt Nam hiện nay. Trong cuộc chiến tranh, chỉ có chiến sĩ và nhân dân xung trận, các chính khách ngồi trên bàn hội nghị để hưởng oản khi trở thành bên thắng cuộc, hoặc xách gói ra đi nếu trở thành bên thua cuộc. Nhất là những chiến sĩ đã chọn nhầm cửa đặt cược cho ván cờ chính trị, thì phải lãnh đủ.

Nhất mà không là vật tế thần để nhằm mấy cái đích rất tiện lợi thì chỉ có các chính khách thiểu năng trí tuệ. Còn đối với các chính khách lõi đời của Việt Nam hiện tại thì bắt Nhất tiện cả đôi đường. Thứ nhất là răn đe toàn bộ hệ thống thông tin ngoài luồng hệ thống thông tin của đảng cầm quyền. Thứ hai là trừ hậu họa một mầm móng đang chỉ trích, mà lại là chỉ trích đích danh từng nhà quản trị đất nước về những sai trái, mà lại không có chứng cứ thuyết phục.

Trong một thể chế chính trị kinh tế xã hội như ở Việt Nam hiện nay, như tôi đã viết trong bài Ngây thơ và không tưởng, là:

Tôi thì tôi nhìn sự việc dưới góc nhìn khoa học xã hội. Nhà nước Việt là nhà nước điều hành kinh tế chính trị bằng, nghị quyết, nghị định, và quy định do ban nghiên cứu trung ương soạn thảo. Sau đó, các ủy viên trung ương họp để sửa chữa, rồi trình cho quốc hội xem xét thông qua. Tất cả đều do các đảng viên cao cấp của đảng cầm quyền làm việc này. Nên việc điều hành đất nước là việc của tập thể, mà hay nghe nói là "sở hữu toàn dân" kể cả trong điều hành đất nước. Vì thế, trách nhiệm không của riêng ai, và trách nhiệm cá nhân lại càng không tưởng. Và một cá nhân ông ủy viên kia không thể bẻ nạn chống Trời.
Thứ nữa, cái tư tưởng 2 phàm là của Mao chủ tịch, là chiến lược xuyên suốt trong sự nghiệp đoàn kết trong đảng cầm quyền. Hai cái phàm là này tôi đã từng viết trên blog này. Nó rất đơn giản, nhưng vô cùng chặt chẽ và đúng cho một hình thái chính trị kiểu nửa phong kiến, nửa quân phiệt. Một là, Mao và đảng nói là đúng. Hai là, cán bộ của đảng phải có tỳ vết. Tỳ vết là cái để cán bộ luôn phải biết giữ gìn sự đoàn kết và trung thành tuyệt đối với đảng cầm quyền. Ai đi ra khỏi cái đường ray định hướng, chiến lược sẽ bị cái phàm là thứ hai nghiền nát.

Trong khi đó, Nhất lại đi kết tội cho từng cá nhân và đi bênh vực cho một cá nhân khác. Thế có tiếc cho cách nhìn khác, lạ của Nhất không, nếu không nói là ngắn theo kiểu cái dũng của con nhà võ, hơn là một nhà văn quân sư tầm cỡ?

Là trí thức nước Việt, ở trong thời buổi nhiễu nhương này, tốt nhất là, không nên đứng về phe phái nào, mà nên nói lên những cái sai, cái đúng, vạch ra con đường đi của tổ quốc và dân tộc. Đó là cách của người trí thức chân chính bao đời của nhân loại.

Con đường sự nghiệp của Nhất xem như chấm dứt kể từ đây. Nhất chỉ còn 2 con đường để chọn. Một là thỏa hiệp để ra khỏi án tù, và hai là chịu mức án nặng nhất theo điều luật 258 của bộ luật hình sự của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là, từ 2 đến 7 năm ngồi bóc lịch. Vì với nhân cách của Nhất, theo như tôi đã được biết qua đọc những gì Nhất viết, không có chuyện lững lờ hay chịu tội để được giảm án.

Viết cho Nhất cũng là viết cho tôi, cho cả dân tộc này. Nên tôi xin cầu chúc cho Nhất, cho cả tôi và cả dân tộc này sức khỏe, hanh thông và nhiều phước lành. 

Asia Clinic, 13h08' ngày thứ Hai, 27/5/2013

31 nhận xét:

  1. Vì Con đường "1" đi không có mục đích, không rỏ ràng, nên khi 1" qua cầu thì bị kẻ khác rút ván thôi.
    Nếu 1" muốn không bị té thì 1 phải bám vào thành cầu vào sự nghiệp đang có, nhưng tiếc rằng 1" đã từ bỏ nó rồi.
    Còn Nếu 1" muốn không bị té xuống sông thì 1' phải có người đủ tâm kéo níu 1" lại nhưng tiếc rằng 1" lại bị hở sườn, lòi cả tỳ vết nên dù người có lòng, cũng không kéo nổi nên 1" đành bị đạp xuống sông.
    Trả lời
  2. Phù thịnh chứ ai phù suy bao giờ...
    Trả lời
  3. Tôi tôn trọng quan điểm của Tác giả, nhưng không đồng tình.
    Khi muốn phá bỏ cái cơ chế "tập thể chịu trách nhiệm" thì BS.Hồ Hải sẽ làm gì và làm như thế nào?
    Tôi tin chắc rằng, câu trả lời có 'tính ứng dụng' cao nhất chính là cách làm của Trương Duy Nhất.
    Trả lời
  4. Cháu khá đồng ý với các điểm bác sĩ nêu ra. Chỉ có một điểm mà cháu thấy cần trao đổi. Đó là hành động khôn ngoan của người trí thức. Trong bài viết bác sĩ có đưa ra lời khuyên cho người trí thức chân chính trong thời buổi nhiễu nhương hiện nay.

    Cháu thấy, con người khi trẻ thì dấn thân, và nhờ sự dấn thân nên họ tạo đươc một sức lôi kéo đối với người khác. Điển hình nhất là 2 bạn trẻ Nguyên Kha và Phương Uyên mới đây. Khi con người trường thành theo thời gian cùng kiến thức cộng với kinh nghiệm thì lúc đó sức lôi kéo giảm đi tỷ lệ thuận với sự dấn thân. Lúc đó họ chỉ còn khả năng truyền lại kinh nghiệm và kiến thức, điển hình là bác sĩ. Cháu khá tin rằng nếu BS bị bắt thì tỷ lệ người ủng hộ và an ủi bác không thể được như Phương Uyên và hiện nay là anh Nhất.

    Vậy thì người trẻ, người trí thức nên hành động như thế nào để tạo sự tiến bộ trong xã hội? Cháu không tin rằng chi nói lên những điều sai trái, chia sẻ kiến thức thì đủ để thay đổi xã hội VN hiện nay. Những hành động đó mang một sức mạnh lớn nhưng nó có tính mềm và thiếu sức lôi kéo đám đông. Trong quá khứ có rất nhiều nhân chứng mà có lẽ ấn tượng nhất là cụ Phan Chu Trinh.
    Trả lời
  5. Câu chuyện ĐƠN TỐ CÁO GIÁM THỊ TRẠI GIAM SỐ 5 – BỘ CÔNG AN CỐ Ý GIẾT CÔNG DÂN CÙ HUY HÀ VŨ làm mình nhớ lại các trường hợp: TS Cù, Cô gái đồ long, và bây giờ là Trương nhà báo bị bắt vì đụng tới cá nhân lãnh đạo. Còn một trường hợp nữa cũng thân bại danh liệt là Osin Huy Đức cũng đụng tới rìa của cá nhân lãnh đạo.

    Tớ có làm gì để mà bị bắt vậy Minh Vu? :((
    Trả lời

    Trả lời




    1. Cháu chỉ đặt giả thiết thôi, cũng như bác sĩ nói là bác sĩ viết một phần là cho mình vậy. Ở VN, chắc cũng đã có nhiều người bị bắt mà chẳng biết tại sao mình bị bắt, đúng không bác sĩ?

      Vấn đề cháu muốn nói là sự an toàn cho mỗi người trí thức trẻ thông qua những hành động thân trọng và sáng suốt như bác, khả dĩ thay đổi được nước Việt trong tương lai?
    2. Đất nước có thay đổi hay không là do dân khí chứ không phải do dân trí và những đám đông mất trí, khuyết tật tư duy đi thuê kẻ khác về dạy dỗ. Hiểu chửa? Nếu chưa hiểu thì đọc bài này: DÂN KHÍ LÀ RƯỜNG CỘT QUỐC GIA.
    3. Không phải là những gì bác sĩ làm thời gian qua là góp phần khai dân trí nhằm chấn hưng dân khí đó sao?

      Nhưng như trong bài viết bác sĩ viết thì theo cháu hiểu là dân khí của một dân tộc là một khái niệm trừu tượng và rất khó lường, mà chỉ những người lãnh đạo quốc gia (tinh hoa) mới có khả năng nhận biết được dân khí của dân tộc mình để điều chỉnh hướng đi của dân tộc.

      Quay lại chủ để của bài viết, vậy mỗi cá nhân nên chăng phải chấp nhận thời đại của mình, chờ đợi dân khí tái sinh. Hay dùng hết năng lượng của mình để tạo ra một điểm bật cho dân khi đản sinh?
    4. Dân khí là con số 0 mà dân trí thì cũng lẹt đẹt. Lũ quỷ chỉ tự diệt chứ sức vài người thì không xi nhê rồi. Hic!
    5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
    6. có lẽ Minh Vu cố ý? Hoặc nên bỏ thời gian để đọc nhiều bài của bác HH hơn.
    7. ý bạn Bao Le là chỉ có đọc hết những bài của bác sĩ thì mới đủ khả năng nói chuyện. Còn đọc và học những nơi khác thì ko nên tranh luận?
  6. Bác Hải viết như vậy không chỉ có tầm mà là thực sự bác là người có tâm. Bối cảnh đất nước khiến cho 1 nguyên lãnh đạo cao cấp viết những dòng thơ chạnh lòng: những tháng ngày buồn... có đ/c lãnh đạo Hội lịch sử khi phỏng vấn BBC cũng nói hiện tại những vấn đề cơ bản của HP kỳ này chưa sửa đổi, rồi lãnh đạo VP QH viết đất nước không thể phát triển nếu mãi đội cái vòng kim cô và mang trên lưng cái mai rùa...rồi có đ/c nguyên trưởng dự thảo HP cũ nay dẫn đầu đoàn đề nghị sửa HP...chưa bao giờ có nhiều ý kiến sôi nổi và phong phú với nhiều hình thức như thế.
    Trước vận mệnh dân tộc, sỹ phu hữu trách, trí thức dấn thân là phải rồi. Tùy hoàn cảnh và cương vị công tác, nên khi bày tỏ chính kiến, dù mức độ ngôn từ có hàm xúc, hàm dưỡng đến đâu người ta vẫn nhận ra cả.
    Ranh giới giữa tự do bày tỏ theo quyền cá nhân và vi phạm pháp luật đôi khi là mong manh. Nhưng cái gì cũng có giới hạn và trước khi chạm tới giới hạn đấy ít nhất có dấu hiệu là cơ quan chức năng cũng nhắc nhở rồi.
    Tôi tâm đắc với ý kiến với bác Hải, phát biểu phải dựa trên cơ sở, có căn cứ, góp ý thẳng thắn nhưng khoa học. Không hùa theo những luận điệu vô căn cứ.
    Bác Hải đã viết người trí thức đúng nghĩa là người phải thuyết phục được lãnh đạo. Hay như GS Cao Huy Thuần viết, trí thức chân chính luôn là người đứng về phía yếu thế trong xã hội, nghe nỗi đau của nhân dân...
    Chúng ta có thể thấy những bức xúc nhưng xuất phát từ lòng yêu nước của Một góc nhìn khác, còn những góc khuất thuộc về vi phạm pháp luật thì phải đợi cơ quan chức năng thông tin.
    Có thể coi Một góc nhìn khác là điển hình thái quá khi không chạnh lòng với lối sống: ngoảnh mặt làm ngơ, tỉnh bơ mà sống...
    Trả lời
  7. Có thể coi Một góc nhìn khác là điển hình thái quá khi không cam lòng với lối sống: ngoảnh mặt làm ngơ, tỉnh bơ mà sống...
    Trả lời
  8. @Minh Vu :sống ở VN mà dấn thân nhiều như bạn nói thì sẽ...bị " vô hiệu hóa " và ko còn cơ hội để mà dc viết, truyền đạt cái đúng cái sai cho nhiều người khác dc biết . "Cần" ở đây là mọi người biết được đúng và sai ở chỗ nào thôi . Mà khi mọi người điều biết được điều đó thì ...ko có 1 tập thể nào có thể che dấu hay làm xằn làm bậy được nữa!!
    Trả lời

    Trả lời




    1. Mình đồng cảm với nhận định của bạn. Nhưng khi nào thì mọi người mới nhận biết được? mọi người là bao nhiêu người?

      Như mình đã lấy vị dụ về Phan Chu Trinh. Những vấn đề của người Việt ngày hôm nay đã được ông đề cập cách đây 100 năm. Nhưng sau một trăm năm thì có mấy người nhận biết, có mấy người làm theo.

      http://trankinhnghi.blogspot.com.au/2013/05/nho-cu-phan-chu-trinh-voi-10-ieu-bi-ai.html
  9. Cách nay nửa tháng có ngồi uống bia với bác Nhất ở quán Nam Khang. Mình có chuyện bực mình nên tìm người giải khuây.

    Hôm đó bác Nhất bị cảm nên không nói nhiều. Bác quê ở Duy Xuyên, học Văn ở Tổng hợp Huế. Một con người có mối quan hệ rất rộng với các quan chức, hiểu được các chính sách của đảng qua các thời kỳ, hiểu được nhiều chuyện thâm cung bí sử trong nội bộ đảng...

    Nếu bác Nhất chịu làm bồi bút thì con đường hoạn lộ của bác rộng thênh thang, bởi vì bác là người sắc sảo khôn ngoan, gia đình truyền thống. Về tính khí người Quảng trong bộ máy quan quyền thì "nhất bác Thanh, nhì bác Nhất"?

    Nhưng đằng này bác chọn con đường đi riêng của mình, chấp nhận thương đau, vì cha mẹ đặt tên cho bác là Duy Nhất.
    Trả lời
  10. Trí thức chịu làm trí ngủ, lo làm ăn nuôi vợ con, xe hơi nhà lầu... thì mọi chuyện êm ấm rồi. Đằng này lỡ làm thằng trí thức trong thời buổi nhiễu nhương, quốc gia hưng vong thất phu hữu trách.

    Trí thức đang chơi trò đi dây, cố gắng giữ thăng bằng cho mình khỏi té. Nhưng trí thức thường duy lý và không phải là nghệ sĩ xiếc, cho nên không ngã qua bên này thì cũng ngã qua bên kia.
    Trả lời
  11. Minh Vũ có trăn trở là đúng. Bác Hồ chỉ là một trong những người có chung quan điểm của cụ Phan Chu Trinh. Những quan điểm đó không phải là cách mạng. Không phải tất cả, đúng hơn đó chỉ là một phần của cách mạng tiến bộ làm đổi thay XH. Ai cũng biết, muốn có sư cải biến XH triệt để thành công, cách mạng phải được thực hiện trên nhiều mặt trận, phải được tổ chức, dẫn dắt và hành động với một mục tiêu chung. Nếu bạn xem tư tưởng và hoạt động theo quan điểm bác Hồ là tất cả những gì người tri thức làm CM, kết quả sẽ như thời phong trào Duy Tân, đó như một hệ quả để minh chứng.
    Trả lời
  12. đờn khảy tai trâu .ham hố quyền lực một cách bệnh hoạn.
    tôi thật sự mệt mỏi sống với xã hội này .nhưng làm gì được đây hhuuh
    tôi cũng chẳng có gì ngoài cầu chúc bs Hải luông luông mạnh khẻo ,tinh thần tỉnh táo , để bước đi cho khéo tránh được nanh vuốt của lũ sói lang
    Trả lời
  13. Ở cái thời buổi nhiễu nhương tai ương này thì khôn cũng chết, dại cũng chết. Chỉ có biết là sống.

    Mà biết phải như không biết mới gọi là biết. Khổ thế đấy :p
    Trả lời
  14. http://www.facebook.com/FanNguyenBaThanh?hc_location=timeline
    mời mọi người qua fabook anh bá xem có chuyện gì chẳng lành kìa
    Trả lời
  15. Hôm trước bác Hải trách dân lừa sao rằng chuyện xe cán chó thì nhảy vào xom tụ ,còn bài viết nghiêm túc thì vắng tanh.Cứ lấy 1 làm gương nhá ,thôi thì xứ lừa buồn lấy chuyện xe cán chó để giảm xì trét để sáng hôm sau cố vật xiền để tồn tại. Thời đại này đa số dân lừa chỉ nội vật xiền đủ để tồn tại thì phải huy động hết khả năng củ tỏi và cơ bắp là mệt đứt hơi rồi. Vả lại phản biện hay viết .....thì coi chừng không còn cơ hội vật xiền.
    Mình chấp nhận thì phải chịu thôi. Kiếp này tự nhiên ai đó ấn vô tay mình 1 con vợ,hoặc 1 thằng chồng (con vợ ,thằng chồng ý nó thích thì nó lấy mình nó đi nhưng nó lại gán cho thằng ,con khác để dùng chung mới oải )rồi bảo đó đó của mày và cấm mày ly hôn nhá ,nếu ly hôn thì ...... . Dù cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc nhưng biết làm gì đây.
    A mà sao có 1 Lão chuyên quậy phá ,kích động bạo lực trước kia ở Hòn Ngọc Viễn Đông trả lời BBC vụ P.Uyên rằng chính quyền độc tài gì đó sao không hốt lão này nhỉ ? Đồng bọn tự xưng Trí Thức MN ( Lũ này rất xứng đáng với câu nói của Tàu Mao rằng : Trí thức là cục phân)với lão này bây giờ lại lanh chanh, hèn hạ y như trước 75 để làm gì ? Để lấy tiếng ? hay ăn năn ? Bọn này không thể tin được về tâm, tầm. Cứ tin mấy lão ý đi rồi có ngày cũng mắc lừa các lão ý như từng bị. khôi hài là dân lừa thích bị lừa và xứng danh lừa trong xứ lừa
    Trả lời
  16. Mọi người đòi này, đòi nọ. Mình thì rung đùi xem sảng tự diễn biến và tự sụp thôi. Hehehe, mó vào sảng nhơ nhuốc cả linh hồn lẫn thể xác. Có 2 tin đặc biệt lưu ý mọi người là sảng đang rối bời bời, dù vùng vẫy thì rồi cũng sẽ tự tiêu:

    1. Nợ công đã lên tới 95% GDP?. Có khi còn hơn thế nhiều các bạn ạ. Chờ xem nhé.

    2. Báo cáo kinh tế VN 2013: 'Quên' khoản nợ 1.334.000 tỷ đồng.

    Đâu cần phải đấu tranh thay này đổi nọ phải không? Chỉ cần lo chấn hưng dân khí, khai dân trí và hậu dân sinh là mọi việc rồi cũng sẽ về La Mã thôi.
    Trả lời
  17. Mình mới tìm ra một bài mà Nhất viết đánh giá ông chủ tịch nước Không nêu tên 'đồng chí X' là hèn hạ?.
    Trả lời
  18. Ủng hộ WB va IMF tiếp tục cho vay nhiều vào, càng nhiều tiền, càng tham nhung, càng nhanh thay đổi thôi.
    Trả lời
  19. comment vô học như Thanhtung Do không delete kể cũng phí.
    Thanhtung Do cứ thử công khai danh tính, địa chỉ đi xem nào?
    Nếu công khai, tôi chắc chắn những comment của bạn chả ai xóa đi làm gì, vì comment của bạn cho người khác thấy bạn ngu tới cỡ nào.
    Trả lời
  20. Các chuyên gia kinh tế quá lo xa Chuyên gia: Sẽ mất cả thập kỷ để giải quyết nợ xấu nên đất nước cứ mãi lao đao về kinh tế. Hãy lo chuyện kinh tế nước nhà chỉ trong vòng nhiệm kỳ này thôi, thì may ra mới đở khổ cho dân.
    Trả lời
  21. Bác sỹ hồ hải không đọc hết các bài của Góc nhìn khác nên viết sai nhiều quá. Trương Duy Nhất không đứng về bên nào, ai sai trái nhiều phê phán nhiều. Mục đích của Trương Duy Nhất là cho người dân Việt biết là mình có quyền con người, có quyền phê phán lãnh đạo, có quyền yêu hay không yêu đảng, có quyền cám ơn hay không cám ơn đảng.
    Trả lời

    Trả lời


    1. Vấn đề là dù Nhất có đề nghị ông Nguyễn Bá Thanh từ chức sau thất cử vào bộ chính trị, nhưng đó chỉ là phản ứng tiêu cực kiểu thất vọng tràn trề chứ không phải là Nhất muốn như thế.

      Còn vấn đề Nhất đụng đến cá nhân các lãnh đạo cộng sản là vấn đề làm cho Nhất bị bắt là vấn đề chính.