Sao chép lại từ google cache
Bình luận một cuốn sách chủ yếu là bình luận chủ đề tư tưởng của sách. Không nên bình luận tiểu tiết của sách viết gì sẽ làm loãng bình luận, mà không có trọng tâm? Cho nên có 2 loại người đọc sách:
1. Loại đọc để tìm chủ đề tư tưởng của tác giả muốn nói gì, để đồng thuận hay phản biện. Loại này hiếm người, và loại đọc sách khách quan.
2. Loại đọc để đi tìm bóng dáng mình trong sách mà yêu thích sách. Loại này nhiều vô thiên lũng, và là loại đọc theo cảm tính.
Về bộ sách "Giải phóng" của Huy Đức, có nhiều người bình luận và đánh giá khắc khe, theo tớ thì cũng không nên cực đoan quá, Osin HuyDuc đã công khổ góp nhặt thông tin có chứng cứ và ngồi viết như vậy là đáng khích lệ lắm rồi.
Vấn đề chuyển tải thông tin cho các thế hệ mai sau về cuộc chiến tranh Việt Nam đúng với nó có là điểm cực kỳ quan trọng hơn tất cả. Vì theo như Joseph Goebbel thì "Chân lý là hàng ngàn lần nói láo". Nếu không có những bộ sách có tính ký sự về lịch sử như thế này thì e rằng thế hệ mai hậu sẽ chỉ biết những gì sử công viết cho chế độ đã thắng.
Dĩ nhiên trong khi viết ai cũng có cảm tính trong đó do quan hệ với nhau thân thiết. Nên nhớ rằng, ở đời không có gì là hoàn hảo cả. Nếu mọi cái đều hoàn hảo thì cuộc đời không còn là Đời mà là Đạo!
Song chủ đề tư tưởng của sách là đúng khi mở đầu bằng 2 câu thơ của Nguyễn Duy là tớ thấy chấp nhận tốt cho bộ sách này. Tớ ủng hộ hoàn toàn 2 tay 2 chưn . Hai câu thơ đó là:
"Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh
Bên nào thắng thì nhân dân đều bại" - Nguyễn Duy.
Asia Clinic, 11h06' ngày thứ Hai, 07/01/2013
Bình luận một cuốn sách chủ yếu là bình luận chủ đề tư tưởng của sách. Không nên bình luận tiểu tiết của sách viết gì sẽ làm loãng bình luận, mà không có trọng tâm? Cho nên có 2 loại người đọc sách:
1. Loại đọc để tìm chủ đề tư tưởng của tác giả muốn nói gì, để đồng thuận hay phản biện. Loại này hiếm người, và loại đọc sách khách quan.
2. Loại đọc để đi tìm bóng dáng mình trong sách mà yêu thích sách. Loại này nhiều vô thiên lũng, và là loại đọc theo cảm tính.
Về bộ sách "Giải phóng" của Huy Đức, có nhiều người bình luận và đánh giá khắc khe, theo tớ thì cũng không nên cực đoan quá, Osin HuyDuc đã công khổ góp nhặt thông tin có chứng cứ và ngồi viết như vậy là đáng khích lệ lắm rồi.
Vấn đề chuyển tải thông tin cho các thế hệ mai sau về cuộc chiến tranh Việt Nam đúng với nó có là điểm cực kỳ quan trọng hơn tất cả. Vì theo như Joseph Goebbel thì "Chân lý là hàng ngàn lần nói láo". Nếu không có những bộ sách có tính ký sự về lịch sử như thế này thì e rằng thế hệ mai hậu sẽ chỉ biết những gì sử công viết cho chế độ đã thắng.
Dĩ nhiên trong khi viết ai cũng có cảm tính trong đó do quan hệ với nhau thân thiết. Nên nhớ rằng, ở đời không có gì là hoàn hảo cả. Nếu mọi cái đều hoàn hảo thì cuộc đời không còn là Đời mà là Đạo!
Song chủ đề tư tưởng của sách là đúng khi mở đầu bằng 2 câu thơ của Nguyễn Duy là tớ thấy chấp nhận tốt cho bộ sách này. Tớ ủng hộ hoàn toàn 2 tay 2 chưn . Hai câu thơ đó là:
"Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh
Bên nào thắng thì nhân dân đều bại" - Nguyễn Duy.
Asia Clinic, 11h06' ngày thứ Hai, 07/01/2013
Nhìn cuốn sách của Huy Đức sau khi đọc và quá trình anh ấy làm việc trong vòng 10 năm qua là điều phải suy nghĩ về việc "được xuất bản" và vấn đề con người của anh ta. Không đơn giản một cá nhân anh ta mà làm được điều này. Bên cạnh xuất bản sách lại có sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh ra trung ương cổ vũ cho một câu chuyện cải tổ lớn. Và đảng cầm quyền đang thời tự lột mặt nạ thật của mình trong các phe nhóm lợi ích đánh nhau ở HNTW6. Tất cả là một chuổi các sự kiện rất logic để mà suy nghĩ lắm lắm cho tình hình đất nước trong tương lai gần.
Song tớ chỉ ghi nhận ở đây là điều Huy Đức muốn nói chủ đề tư tưởng của cuốn sách là hòa hợp hòa giải dân tộc mình. Ngoài ra cuốn sách đồng ý phơi bày một ý khác là, chiến tranh không bao giờ có chính nghĩa mà bây giờ ai cũng thấy, kể cả lãnh đạo nhà nước. Tất cả đều muốn hòa bình yên ổn làm ăn. Song quyết định chiến tranh ở một nước nhỏ không thể do dân, và càng không thể do lãnh đạo chính trị, mà do 5 nước lớn trong Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc chọn lựa.
Cái khác nữa của cuốn sách là giúp cho thế hệ mai hậu hiểu sự thật về cuộc chiến tương tàn của dân tộc mình.
Thân mến,
Sách Huy Đức không phải là một biên niên sử hay một cuốn lịch sử mà đơn giản chỉ là một khảo cứu về lịch sử qua lăng kính của một nhà báo. Vì vậy,không thể lấy tư duy lịch đại "hiện thời" để phân tích mổ xẻ tác phẩm này như Nguyễn Đức Hiển (Pháp luật) đã làm. Không tranh biện, bàn cãi nữa, chỉ nói thêm một điều là trong chuyện này, Đức Hiển đã quá khôn ngoan khi đẩy bạn đọc tới tờ Pháp luật đã gần như rệu rã thông qua "Cái nhìn thiên kiến về lịch sử". Một kiểu tự trào hay mù quáng khi không thể dựng đền thì đốt đền như Erotrats trong lịch sử
hi vọng nó không quá thật đến mức rồi lại bị cấm đoán
dù sao viêt rồi xuất bản một cuốn sách lịch sử k bốc mùi chính trị như thế cũng thật đáng mừng
ps: ngoài lề một tí bs ạ hôm nay cháu mới biêt lý do trực tiếp dẫn đến nợ xấu của mấy cái ngân hàng đang cao như hiện nay. cháu hiểu cách giải thích của bác về nợ xấu nhưng nó vẫn chưa giải thích dc đủ tại sao giờ cái chuyện đó tự dưng lại bùm xùm vậy. một nguyên nhân quan trọng là nhờ cái "Cơ chế quản lý vốn tập trung" thực hiện năm 2007 áp vào hệ thống các chi nhánh ngân hàng
giải thích thì dài ngắn gọn thì "ưu điểm" là các chi nhánh không còn phải lo rủi ro thanh khoản nữa mà sẽ chỉ còn việc hoàn thành đúng (vượt càng tôt ) chỉ tiêu tín dụng dc giao
ồ là lá thế thì cứ cho vay nhiều vào nhà, không cần sợ nó không trả lại đâu!!! rủi ro thanh khoản giờ tập trung cả về cái gọi là trung tâm vốn rồi
chả hiểu bác nào nắm ngân hàng ra dc cái cơ chế thông minh thế thông minh thật chẳng đùa. chắc chắn từ năm 2007 phe ngân hàng dc ăn chia đủ nhờ cái này. và giờ trung tâm vốn gánh giúp nhé
Nên hiện tại NH rất cần cho vay doanh nghiệp làm ăn có lãi với lãi suất thấp, nhưng bói không ra doanh nghiệp không thua lỗ. Vì doanh nghiệp không thua lỗ thì họ chả cần vay.
Cuối cùng thì ngân hàng đang thiếu thanh khoản thực sự cho các doanh nghiệp xấu thành "tốt" nhờ đảo nợ, nhưng lại thừa thành khoản cho các doanh nghiệp tốt thực sự.
Cuốn sách xuất bản ở Mỹ chứ ai mà cho xuất bản ở Viện Nam hử?
- Làm sao mà HĐ có được tư liệu ở chốn “thâm cung bí sử” hay chỉ là nghe nói lại.
- Cầu chúc HĐ có được bình an trong những ngày sắp đến.
"Chào anh Alan,
Sáng nay thấy mấy sắp nhỏ nó đưa link bài này trên feacbook, tôi vào đọc, nhưng tôi muốn tìm bài của RFA, nhưng anh lại không đưa link nguồn, nên tôi có thể xem đây là tin không đúng không vậy anh Alan?
Nhờ anh đưa dùm link nguồn bài viết của RFA dùm cho mọi người tham khảo.
Xin cảm ơn,"
Nhưng chưa thấy xuất bản.
có phản hồi nè bác
Nước Mỹ , hùng cường vì dân chủ, đó cũng là kết luận chung của bài báo mà Tuần Việt Nam Net mới đăng cách đây ít ngày nhưng bị gỡ xuống vài giờ.
Họ biết trước chúng ta nhiều năm, họ đang âm thầm chuẩn bị và thay đổi, họ không dám manh động vì cái bóng của China là quá lớn, tôi tin dòng máu Việt chỉ một vài là bán nước, còn lại vẫn hy vọng họ nghĩ về dân, mong thay.
Anh không thay đổi, anh sẽ tự chết, cái chết đơn giản như cái cách mà nước Mỹ làm cho Trung Quốc mất hết tiền, từ 3300 tỷ USD dự trữ chỉ còn 300 tỷ trong thời gian tới.
http://baotintuc.vn/nhin-ra-the-gioi/qe-se-lam-trung-quoc-mat-90-du-tru-ngoai-te-20130107140838303.htm
Mỹ quay lại Thái Bình Dương, kịch bản như cuộc chiến tranh lạnh với Liên Xô trước đây, Trung Quốc sẽ tăng cường vũ khí, chạy đua vũ trang, và cuối cùng kiệt quệ với cái vòng kim cô XHCN của chính mình.
1. 'Không lãnh đạo Hà Nội nào bị đánh giá yếu kém'. Làm sao yếu kém khi đóng cửa bầu nhau và chỉ có 1 đảng đánh giá nhau. Để nhân dân đánh giá thì nhân dân biết rõ, nhưng lại có cái luật là nếu bôi nhọ lãnh đạo thì ở tù. Huhuhu,
2. Bí thư Hà Nội: 'Ai phát hiện tiêu cực hãy mạnh dạn tố cáo'. Đấu tranh thì tránh đi đâu hỡi ông bí thơ?
Túm lại, nghị quyết trung ương 4, 5, 6 trong năm 2012 đã phá sản từ trong lòng đảng cầm quyền. Xem ra ông tổng bí thư kỳ này như là cái hình nộm để 3 triệu đảng viên cười cợt?
Ngày mới tốt đẹp,
Thực ra bộ sách của Huy Đức như tớ đã viết, cần cho thế hệ trẻ mai sau hiểu về chiến tranh là phi nghĩa dù bên nào thắng hay bên nào thua cũng đề là tay sai của lũ ngoại bang bán xương máu dân mình mà mua danh, mua lợi cho tầng lớp chính khách mà thôi. Đối với người lớn như bọn tớ trở về trước thì chả cần Bên Thắng Cuộc.